Tháp That Luông ở thủ đô Viêng Chăn
Đấy là nhận xét của bà chủ nhà hàng Đồng Xanh ở thủ đô Viêng Chăn. Bà tên là Kim Thanh người Sài Gòn, đã định cư ở Viêng Chăn trên 20 năm, có quốc tịch Lào. Hỏi tại sao bà không cho con về Sài Gòn học đại học mà lại học ở Viêng Chăn, bà bảo, về Sài Gòn bọn nhỏ dễ hư lắm. Học ở đây gần nhà với lại xã hội ít tệ nạn . Bà chỉ vào đám học trò đi qua trước cửa nhà hàng nói tiếp, anh xem bọn trẻ đi học ngoan ngoản, không gây bậy, không nói tục, không đánh nhau. Người Lào từ bé chí lớn không nói to, không cãi lộn…Họ sùng đạo Phật, cả nước chưa tới 6 triệu dân mà có đến 1400 ngôi chùa, tính ra cứ hơn 4000 dân có một chùa. Trong nhà không dư dã gì nhưng họ sẵn lòng cúng dường chùa và các nhà sư
Nhà sư khất thực
Sư hành lễ
Chùa đầu tiên bu đến thăm có tên Xi Mường, đến để xem hiện tượng lạ. Một đôi chim hạc cứ chiều chiều bay về đậu trên mỏm núi đá trong khuôn viên . Một con đậu ở phía đông, một con đậu ở phía tây, ngủ lại qua đêm, sáng hôm sau cả đôi lại bay đi kiếm ăn tận đẩu đâu không ai biết.
Chùa Xi Mường
Chim hạc ở chùa Xi Mường (phía đông mõm đá)
Chim hạc ở chùa Xi Mường (phía tây mỏm đá)
Trong nội điện chùa Xi Mường bu gặp một cô gái Lào đang sắp đĩa hoa qủa cúng Phật. Nàng quỳ, đầu cúi sát nền nhà vô cùng thành kính. Khi biết có người đang quan sát mình, nàng ngoái nhìn khách với nụ cười rất tươi. (Đúng là người Lào dể thương thiệt, hehehe..)
Quỳ thành kính
Tươi cười tiếp khách
Bu đánh liều hỏi, Nọong hủ pha xa Việt bò (Em có biết nói tiếng Việt không) nàng trả lời bằng tiếng Việt lơ lớ, em nói được ít thôi. Nghe bảo chùa Xi Mường này thiêng lắm ? Thiêng nhiều nhiều anh à. Em đang cầu Phật điều gì đấy? Ồ cầu nhiều nhiều. Nói xong cô gái có vẻ ngượng ngùng, như sợ khách hỏi thêm cái điều nàng đang cầu xin. Sau đó mới biết ở nội điện chùa Xi Mường có một phòng chuyên cho chị em hiếm muộn đến cầu được làm mẹ. Bu thầm niệm Nam mô bổn sư Thích Ca mâu ni Phật, mong ngài giúp cô gái Lào xinh tươi nọ sớm toại nguyện.
Ở Viêng Chăn không thấy nhà cao ngất ngưỡng như Sài Gòn và Hà Nội, có lẽ do người Lào không ưa cái gì ngổ ngáo, thái quá. Công trình Phật giáo đồ sộ nhất thủ đô là tháp Thạt Luông và một số chùa gần khu vực tháp.
That Luông
Kiến trúc ở quảng trường That Luông
Vườn Phật ở Viêng Chăn (4 ảnh trên)
Du khách ở vườn Phật
Người bán vé vào vườn Phật
Đại lộ Lan Xang to đẹp nhất Viêng Chăn. ở đây có có đài chiến sĩ vô danh còn gọi là Khải Hoàn môn rất hoành tráng. Trong 30 mét chiều của cao lòng tháp có rất nhiều tầng bán bách hóa và hàng lưu niệm
Khải hoàn môn
Các kiến trúc gần Khải hoàn môn (3 ảnh trên)
Những ngày ở Viêng Chăn , buồn chân, bu la cà sang Noọng Khai bên Thái Lan, thời gian làm thủ tục nhập cảnh ở đây quá lâu, đứng ê chân, phải lấy máy ra chụp vu vơ cho đỡ sốt ruột
Xếp hàng làm thủ tục vào Noọng Khai (Thái Lan)
Qua cầu Hữu nghị Lào Thái (cờ Thái phía trước)
Phố chợ Noọng Khai
Thú vị nhất là bu được trở lại cầu Nậm Nhôm ở bản PhaTha tỉnh Khăm Muộn. Cách nay 20 năm bu đã đưa quân sang Khảo sát Thiết kế cầu này. Cầu bê tông cốt thép ứng suất trước không lớn lắm, thế mà đơn vị bu phải nằm lại đây cả tháng trời vì địa tầng đáy sông quá phức tạp. Cứ khoan xuống vài ba thước là gặp đá, không phải đá liền khối mà đá mồ côi, và vô số các hang cát tơ. Phải khoan theo kiểu xăm bàn cờ mới vẽ được kết cấu địa tầng để đặt móng mố, trụ.
Cầu Nậm Nhôm
Công ty 479 Việt Nam
Cầu Nậm Nhôm bu thiết kế cách nay 20 năm
Ở bản Pha Tha Khăm Nuộn
Sông Nậm Nhôm
Xóm nhà bờ tây sông Nậm Nhôm, nơi cô Bua Khăm ở cách nay 20 năm
Bu và đám kỹ sư, công nhân ở nhờ nhà dân phía bờ đông. Quản lí bếp ăn là anh chàng Hiếu điển trai, vui tính, có biết vỏ vẻ dăm câu tiếng Lào. Do việc cậu ta thường vào bản mua thực phẩm, nên quen biết khá nhiều người Lào, trong đó có cô Bua Khăm chừng 18 tuổi, người cao ráo, trắng trẻo tóc tết đuôi sam, đôi mắt đen láy nhưng sao cứ phảng phất một nỗi buồn xa vắng. Một buổi sáng tinh mơ, sương mù trắng trời, bu ra sông đánh răng, rửa mặt, bổng thấy phía trước lờ mờ một bóng người rẽ nước đi từ bờ phía tây sang, một cô gái hai tay vừa từ từ hạ váy xuống, vừa tiến vào bờ, tay phải cô cầm một bó hoa rừng, không biết là hoa gì. Lạ, người Lào ở bản Pha Tha đến rau thơm, hành, tỏi, họ cũng trồng trong vỏ bom bi treo trên nhà sàn để hái cho nhanh đỡ phải xuống đất, thì mấy ai trồng hoa. Lúc ấy Lào đang là mùa khô, chắc cô Bua Khăm phải vào tận rừng xa có suối chảy mới tìm được loại hoa hiếm hoi này. Trưa hôm ấy bu hỏi Hiếu, em Bua Khăm có việc gì mà sang gặp chú mày sớm thế, dạ cô ấy sang mừng sinh nhật em. Tôi thăm dò, con gái Lào hay không, cu cậu chỉ cười cười. Người Lào thật thà như đếm, chú hứa với họ điều gì thì cố mà thực hiện cho được nghe chưa, dạ, em biết. Những đêm trăng sáng, chàng trai Việt sóng đôi cô gái Lào đi dạo bên bờ sông Nậm Nhôm trông đến là dễ thương…Sau đó Hiếu đi lao động bên Hàn quốc, Không biết có liên lạc gì với người đẹp Bua Khăm năm xưa nữa không.
Trưa ở bản Pha Tha cảnh vật sao mà đìu hiu. Mấy ngôi nhà phía bờ tây tịnh không một bóng người. Chẳng gặp ai để hỏi, ừ nhỉ, mà có gặp thì Lào Việt đâu có biết tiếng nhau! Nhắc chuyện xưa cách nay 20 năm bu chưa hết tâm trạng ái ngại. Sinh nhật quân mình mà cả đơn vị không ai hay biết, một cô gái Lào lại biết rõ và mang hoa sang tặng từ tinh mơ mờ đất. Bà chủ nhà hàng Đồng Xanh nói đúng, người Lào tình nghĩa và dễ thương thiệt.