Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2016

BÚT ĐÀM CUỐI NĂM






Người bút đàm với bu tui

Chiều 23 tháng chạp, sau khi thả 3 ông cá chép xuống hồ  để các vị vượt Vũ Môn lên báo công với Ngọc Hoàng, bu tui “thiền hành” suốt dọc đường Nguyễn Thái Học xem thiên hạ mua sắm hoa lá cây cảnh đón tết.  Đến ngả ba Nguyễn Thái Học - Lê Hồng Phong thấy một chiếc xích lô đỗ dưới tán cây trên vỉa hè.  Ông chủ xe ngồi ngay ngắn trên đệm, môi mím chặt, mắt đăm đăm nhìn thẳng, hai tay nâng một quả cam trước ngực, ngón tay xòe ra vẻ vô cùng thành kính.  Thấy lạ bu tui dừng lại rón rén nâng máy ảnh lên, trong bụng sợ ông ta nổi cáu tịch thu chiếc máy thì rách việc. Không ngờ ông ra hiệu cho chụp, chỉ chụp duy nhất một lần không cho chụp lần thứ hai. Bu lễ phép, thưa bác cho chụp thêm vài kiểu nữa, tôi sẽ in ra tặng bác làm kỉ niệm ngày ông Táo về trời. Ông xích lô chỉ tay vào miệng, lại chỉ vào tai rồi lắc đầu quầy quậy. Trời ạ, ông này vừa câm vừa điếc.  Thấy bu tui đang muốn nói gì thêm, ông đưa cho một mẫu bút chì, một quyển vở học trò và cuộc bút đàm bắt đầu. Ông xích lô “phát ngôn” trước.
-  Tui là Bờm
-  Tên người ta gọi vui hả bác
-  Bờm là Bờm, không vui, không buồn. Vì tôi có nghe được tên tôi bao giờ đâu.
-  Nhưng Bờm thì phải có cái quạt mo mà bác không thấy có.
-  Đó là Bờm thời xưa, nay ông ấy làm quan to rồi. Bờm tui chạy quạt điện mà chỉ đạp xích lô thôi.
-  Hồi nãy thấy bác đặt quả cam lên ngực cầu nguyện điều chi đó…
- À, đó là nghi lễ tôi trình tâu Ngọc hoàng công việc trần gian. Năm nào cũng vậy cứ đến 23 tháng chạp, một mình tôi tự  vượt  Vũ Môn, hóa rồng…
-  Bác tự làm ông táo, lạ nhỉ!
- Tôi không tin táo quân, các ông ấy được người ta nuông chiều đâm hư hỏng, dối trá, thích ai thì nói tốt, không ưa ai thì nói xấu. Ngọc hoàng ở quá xa nghe mấy cha táo ấy là hỏng việc.
- Nhưng đó là tín ngưỡng của dân mình mà bác
- Tôi vẫn cho là người đời nuôi ong tay áo nuôi táo trong nhà
-  Đúng là bác nghĩ không giống ai
- Trong thiên hạ người ta buộc phải nghỉ giống nhau, bắt chước nhau, còn tôi chỉ giống tôi chớ không cần giống ai khác. Trong tam vô tôi đã thưc hiện được nhị vô, cho nên cuộc đời có đỡ rắc rối…
- Nghĩa là…
- Nghĩa là không nghe và không nói
-  Cũng may mà đôi mắt bác nhìn còn tinh
- Tôi nghe bằng mắt, mọi chuyện hay dở báo chí viết ra vẫn lọt vào đầu. Nghe không ưng ý…thì xé luôn tờ báo. Tinh mắt cũng là một nỗi khổ
- Chết, bác xé báo nhà nước
-  Không xé thì sớm muộn nó cũng tan tành ở đâu đó
-  Bác đã chuẩn bị gì ăn tết
- Không tết thì tôi vẫn ăn. Tết thì được gì nào.
- Được vui xuân, vui năm mới
-  Chẳng qua người ta phải cố vui để cho khuây khỏa nỗi buồn 
-  Nỗi buồn gì hở bác
- Buồn vì cuộc đời giảm đi một năm, đường đến nghĩa địa gần lại chút xíu…

Câu chuyện đang rôm rả thì một nhà sư đến ra hiệu thuê xe, cuộc bút đàm giữa chúng tôi dừng lại. Nhà sư và ông Bờm không bút đàm mà “nói” với nhau bằng tay cùng điệu bộ, xem ra hai người quen thân nhau lắm. Sau khi nhà sư ngồi lên xe, ông xích lô quay lại gật đầu chào, bu tui đưa máy ảnh lên nhưng ông ra hiệu không được chụp.

  Có lẽ ra giêng bu tui phải tìm cách gặp lại “ông Bờm có cái quạt điện” thêm một lần nữa để tiếp tục cuộc bút đàm dở dang này… hihihi.    

14 nhận xét:

  1. Cuộc nói chuyện thật thú vị nhưng cũng không kém sự mỉa mai.

    Xuân đến chúc anh vạn sự an lành !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn Hung Phi, chúc bạn một năm mới mọi sự như ý

      Xóa
  2. Hai ông bút đàm bằng bút chì mà viết cũng nhanh và nhiều quá! Tôi tò mò sao bác Bu không chụp cái hình cuốn vở lên! Hoặc là cuốn vở thì "ông Bờm Quạt điện" sở hữu nên cầm đi theo. Hoặc ông cho bác Bu nhưng yêu cầu không được chụp hình đưa lên, cũng giống như không được chụp hình thêm một lần! He he he...Dù sao cũng cám ơn bác Bu vì cuộc bút đàm thú vị!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khi viết bài này bu tui biên tập cho gảy gọn chỉ giữ lại tình thấn câu nói của ông mà thôi. Đang vui chuyện thì có nhà sư đến thuê xe, ông Bờm nhét ngay quyển vở học trò vào nệm xe, một tay ra hiệu không cho chụp hình nữa. Mấy ông xich lô ở đây bảo ông này tính khi thất thường, bí hiểm. Lúc nhỏ có học hành lớn lên bị đạn bom gì đó mới sinh ra vậy.

      Xóa
  3. Cuối năm mà có cuộc trò chuyện buồn đời thế bác Bu ơi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đời có buồn có vui mà
      Mà thực ra câu chuyện đâu có buồn nhỉ?

      Xóa
  4. Một ông xích lô kì lạ. Một cuộc bút đàm thú vị. Một bức ảnh độc đáo. Cám ơn bác Bu.
    Em bận và mệt vì tết nhất quá nên hôm nay mới ghé thăm bác đấy ạ. Chúc bác và gia đình một năm mới luôn khỏe vui và hạnh phúc ạ

    Trả lờiXóa
  5. Thời nay cứ như ông "Bờm quạt điện" lại hay. Không thèm nghe, không thèm nói, nếu có nhìn thấy mà không thích thì "ẻ" vô. Bu tài thật!

    Trả lờiXóa
  6. NGhia là bất khả tri luận hihi

    Trả lờiXóa
  7. CĂN BỆNH CỦA BẢN CHẤT ! 21/2/2016

    Các Cụ xưa dạy : Đã độc là sẽ hại .
    - Nấm chết người gọi nấm độc !
    - Con một thì gọi con độc !
    - Chợ một quán gọi là chợ độc !
    - Chỉ một người ( hay một nhóm người ) được quyền làm gì đó thì gọi độc quyền !
    ....................
    Bởi bản năng của con người không bao giờ thoả mản mà muốn hơn những cái mà mình đang có .
    Nên Khi đã độc quyền nó sẽ tìm mọi thủ đoạn để xoá bỏ cơ chế giám sát quyền lực để dể bề lạm quyền , rồi lộng quyền , rồi độc tài ...
    Khi đã độc tài sẽ sống bất chấp đạo ( đạo đức ) lý ( luật lệ ) .
    Nó sẽ đẻ ra các căn bệnh : ngồi xổm trên pháp luật ,tham nhũng , hối lộ , ức hiếp kẻ dưới , bè phái , lừa đảo , dối trá , độc ác .....
    Một khi nó là căn bệnh của bản chất thì vô phương cứu chửa , mọi lời nói ...
    Nhằm xoá bỏ căn bệnh của bản chất chỉ là xảo ngôn lừa bịp dư luận mà thôi !

    Trả lờiXóa
  8. Titanium Cost Comparison: Cost, Best Price, Games, and
    In-depth reviews of Iron Bank titanium blue ps4 controller Casino mens titanium rings (TitaniumArt). Tons of titanium 3d printing Iron Bank Casino Games for iPad, titanium easy flux 125 amp welder iPad, Tons of Iron Bank Casino Games raw titanium for iPad, iPhone, and iPod touch

    Trả lờiXóa